Lam Thiên Vũ nhướng mày, lo lắng nhìn theo hướng Tần Hi Á rời đi, nhỏ giọng nói: "Sao anh lại trả lời như vậy? Lỡ như Hi Á nghe được lại hiểu lầm."
"Anh nói thật." Tiêu Hàn mỉm cười nhìn cô: "Và Hi Á cũng sẽ không giận, bây giờ cô ấy đã hiểu được lòng của anh, tuy là trước đây chúng ta có một đoạn tình cảm, nhưng bây giờ ai cũng đã có chủ, sống hạnh phúc, cho dù không thể làm người yêu thì vẫn có thể làm bạn tốt cả đời."
"Bạn tốt..." Lam Thiên Vũ lẩm bẩm: "Thật tốt."
"Bỗng nhớ đến một bài hát..." Tiêu Hàn hơi xúc động: "Vẫn là bạn tốt, lâu dài hơn là người yêu, không hề day dứt trong lòng, chúng ta bây giờ có lẽ chính là như vậy đó!."
Nghe vậy, tong lòng Thiên Vũ hơi phức tạp, nói nhẹ: "Em hy vọng... anh đặt Hi Á ở vị trí quan trọng nhất, dù sao người ở bên anh cả đời là cô ấy, không phải là em!"
Tiêu Hàn mỉm cười, nghiêm túc nói: "Bây giờ cô ấy đã là người quan trọng nhất trong lòng anh."