"Phỉ Nhi, sao em lại nói mẹ mình như vậy?" Lôi Liệt nhíu mày: "Trước đây em rất tôn trọng rất yêu thương bà ấy, em đã từng nghe bà ấy giải thích chưa?"
"Nghe rồi, lý do của bà ấy là bị ép buộc đó." William Phỉ Nhi cười lạnh giễu cợt--
"Em cảm thấy đó chẳng phải là lý do gì cả! Ví dụ như bây giờ đi! Không phải ba em cũng bắt em phải lấy Austin, sao em không giống với bà ấy???
Rõ ràng là tự mình ham phú quý, vứt bỏ bạn trai thanh mai trúc mã đi theo kẻ có tiền, nhưng bây giờ lại tỏ ra như mình rất khổ sở, vậy còn em thì sao? Em nên tiếp nhận sự thật này như thế nào đây?"
"Phỉ Nhi, anh hoàn toàn không ngờ em lại phản ứng như vậy." Lôi Liệt hơi khó hiểu: "Có phải em có hiểu lầm gì không? Trước đây em thường cãi nhau với ba em, tình cảm với mẹ em rất tốt, tại sao bây giờ em lại bênh vực ba em mà trách mẹ em chứ?"