"Chuyện này dì không tiện nói sao?" Lôi Liệt nhìn chằm chằm bà ấy: "Nếu như dì không muốn cô ấy ở Cảng Đô thì có thể nói thẳng với cháu, cháu sẽ bảo cô ấy về Pháp với dì, tuyệt đối sẽ không ép buộc cô ấy. Dì không cần phải dùng phương pháp cực đoan như vậy đâu."
"Cháu cảm thấy dì là một người không hiểu lý lẽ như vậy sao?" Bà Sophie không vui nhìn anh ấy: "Nếu như dì thực sự vì lý do này thì sẽ không đến sân bay để bắt Phỉ Nhi về nước."
"Vậy xin dì hãy nói cho cháu biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Lôi Liệt xúc động: "Phỉ Nhi bị người ta bắt cóc, nghe nói lúc ấy cô ấy bị chảy máu, chắc chắn là đã bị thương, vì sao tâm trạng của dì có thể nhàn nhã như thế này được chứ?"
"Phỉ Nhi không hề bị thương, đó không phải máu của con bé." Cuối cùng Bà Sophie buộc phải nói ra: "Là máu của người đã đưa nó đi, Phỉ Nhi đã lấy gạt tàn thuốc đập vào đầu người đó…"
"Người đó là ai?" Lôi Liệt vội vàng gặng hỏi: "Dì biết người đó đúng không?"