"Bệnh thần kinh, tôi lười nói với anh. " Dạ Diễm chuẩn bị tắt điện thoại.
"Chờ một chút. . ." Tiêu Hàn lập tức gọi anh lại, "Đừng vội tắt điện thoại, anh chờ tôi nói xong có được không?"
"Còn chuyện gì nữa?" Dạ Diễm hơi mất kiên nhẫn.
"Tôi nghe nói mọi người chuẩn bị cùng cha vợ của tôi hùn vốn mở rộng thị trường Cảng Đô, chuyện này lỡ như bị Ôn Hải biết sẽ không tránh khỏi phiền phức, cha vợ của tôi đã thương lượng với tôi, muốn cho tôi dùng danh nghĩa của mình hợp tác với mọi người, như vậy Ôn Hải sẽ chẳng thể làm gì, cho nên tôi tính tuần sau đến Cảng Đô thảo luận chuyện này với mọi người. . ."
"Ừm, sau đó thì sao?" Dạ Diễm thờ ơ hỏi.
"Sau đó gì chứ?" Tiêu Hàn phản ứng rất dữ dội, "Tôi hi sinh tự đứng ra giúp anh như vậy, chẳng lẽ anh không có chút cảm kích sao?"
"Người giúp chúng tôi là cha vợ của anh, không phải anh." Dạ Diễm lạnh lùng nói, "Anh chẳng qua chỉ thuận nước đẩy thuyền, tại sao tôi phải cảm kích anh?"