"Được rồi, mọi người đều không có làm gì sai, đừng tự trách nữa. " Trong lòng Lam Thiên Vũ vô cùng khổ sở, nhưng cố tỏ ra kiên cường an ủi hai người, "Chúng ta phải tin Lôi Liệt sẽ không sao, chúng ta cùng cầu nguyện cho anh ấy đi."
"Thiên Vũ nói đúng." Lãnh Nhược Băng gật đầu, nắm tay William Phỉ Nhi ngồi xuống, cho đến lúc này, bà mới phát hiện bà Sophie cùng Bá tước William đều tới đây, bà lại đứng lên chào hỏi họ, "Bá tước William, bà Sophie, ông bà có thể cùng Phỉ Nhi trở về, tôi rất cảm kích. Đồng thời, tôi cũng thật lòng hi vọng ông bà cho Phỉ Nhi ở lại đây, ít nhất chờ đến khi Lôi Liệt tỉnh lại rồi tính tiếp, có được không?"
"Bà Lãnh, thật xin lỗi." Bà Sophie thở dài, "Thật ra trước khi con gái của bà chạy đến sân bay, tôi đã định đưa Phỉ Nhi trở về, tôi biết con bé không thể rời xa Lôi Liệt, Lôi Liệt cũng không thể rời xa con bé, chỉ là tôi thật sự không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, tôi cảm thấy vô cùng áy náy với chuyện này."