"Thì ra là vậy. . ." Lam Thiên Vũ bừng tỉnh ngộ, "Bà ấy thật sự là một người phụ nữ giỏi. "
"Đúng." Lãnh Nhược Băng gật đầu, "Con nhìn cách xử sự của Bà Sophie, ở trước mặt người ngoài đã giữ thể diện cho Bá tước William, luôn để ông ấy làm chủ cho đến khi ông ấy không xử lý được, bà ấy mới có thể ra mặt giải quyết vấn đề, nhưng cho dù ông ấy làm sai, bà ấy cũng có thể giữ tốt thể diện cho ông ấy, đây chính là một người phụ nữ thông minh giúp chồng quán xuyến công việc. Con phải học tập bà ấy!"
"Vâng, con biết ạ." Lam Thiên Vũ mỉm cười gật đầu.
Lãnh Nhược Băng cười, đưa mắt nhìn sang Dạ Diễm: "Dạ Diễm, sao nãy giờ con không nói gì thế?"
"Con không có gì để nói. . ." Dạ Diễm thở dài, "Có một số việc mặc dù biết là đang đi đường vòng nhưng cũng chẳng có cách nào ngăn cản."
"Ý của con là gì?" Lãnh Nhược Băng nghe không hiểu lời anh nói.