"Thiên Vũ, con vừa nói vụ án của chú Lôi con sẽ phúc thẩm vào tháng sau, là thật sao? "Lãnh Nhược Băng không biết tin này.
Lam Thiên Vũ gật đầu: "Là Tư Tuệ đã nói cho con biết, có lẽ là thật."
"Phúc thẩm trước thời hạn, không biết là lành hay dữ." Lãnh Nhược Băng chau mày, không biết vì sao trong lòng lại trào dâng một dự cảm mãnh liệt.
"Mẹ, mẹ đừng lo lắng, sẽ không có việc gì đâu, chú Lôi không có tội, lẽ phải sẽ đứng về phía người tốt." Lam Thiên Vũ an ủi.
"Ừm, hi vọng là vậy." Lãnh Nhược Băng thở dài: "Hôm nay mẹ ủng hộ Lôi Liệt để Phỉ Nhi đi, cũng không biết con bé có trách mẹ không."
"Phỉ Nhi là một cô gái hiểu biết, cô ấy sẽ hiểu nỗi khổ của mẹ." Lam Thiên Vũ khẽ nói: "Hơn nữa bà Sophie cũng thấu tình đạt lý, có lẽ sẽ tuân thủ lời hứa."
"Đúng vậy, trước đây đã được nghe nói về bà Sophie, hôm nay gặp mặt quả nhiên là danh bất hư truyền." Lãnh Nhược Băng kính nể nói: "Bà ấy còn khí phách hơn mẹ tưởng."