"Ngốc, anh cũng không nỡ xa em." Lôi Liệt yêu thương ôm lấy cô, "Anh sẽ không để họ dẫn em đi, chúng ta phải ở bên nhau."
"Vâng." William Phỉ Nhi liên tục gật đầu.
"Phỉ Nhi. . . . ." Một tiếng gọi lớn vang lên, Lam Thiên Vũ nhìn sang, một người phụ nữ ăn mặc tao nhã quý phái từ trong biệt thự đi ra, nhìn qua chừng bốn mươi, bộ dạng thướt tha, nói tiếng Pháp lưu loát, bà chính là mẹ William Phỉ Nhi, bà Sophie.
"Bác gái!" Lôi Liệt dùng tiếng Anh chào hỏi bà.
Bà Sophie lạnh lùng nhìn anh, quay sang nói gì đó với William Phỉ Nhi bằng tiếng Pháp, Lam Thiên Vũ nghe không hiểu, Lôi Liệt biết tiếng Pháp, sắc mặt ngày càng nặng nề.
"Mẹ, con không muốn về." William Phỉ Nhi lo lắng lắc đầu, một tay giữ chặt Lôi Liệt, dùng tiếng Anh nói, "Mẹ, con và Lôi Liệt yêu nhau thật lòng, mẹ làm ơn nói với cha, đừng dẫn con về, con không muốn về. . . . . . ."