"Em chỉ không muốn hai người không vui." Lam Thiên Vũ mỉm cười, "Bây giờ anh nghĩ lại cho kỹ xem nên giải thích với mẹ Phỉ Nhi thế nào, về phần những chuyện khác, em sẽ giải quyết cho anh."
"Ừ."
. . . . . .
Lam Thiên Vũ lấy điện thoại trong túi ra, có mười mấy cuộc gọi nhỡ, có của Lãnh Nhược Băng, có của Dạ, còn có cả Tư Tuệ.
Lam Thiên Vũ hơi bất ngờ, sao Tư Tuệ tự nhiên lại liên lạc với cô? Cô vội vàng gọi lại, tín hiệu rất nhanh được kết nối -----
"Alo!"
"Tư Tuệ?"
"Cô Lam, cuối cùng cô cũng chịu nghe điện, tôi vội muốn chết rồi, còn tưởng cô xảy ra chuyện gì ở nhà hát cơ."
"Không có việc gì, vừa nãy tôi không mang di dộng, sao cô biết tôi ở nhà hát?"
"Không có việc gì là tốt rồi. . . . . ." Tư Tuệ thở phào một hơi, "Tôi theo lời cậu chủ âm thầm bảo vệ cô, nên hành tung của cô tôi đều biết hết."
"Tên Tiêu Hàn kia, thế mà lại làm cái việc này." Lam Thiên Vũ không vui không buồn cau mày.