"Xin lỗi thầy, nhà bọn em xảy ra chuyện, bọn em phải về nhanh." Lam Thiên Vũ áy náy nói, "Bọn em vô cùng cảm ơn sự xem trọng của thầy, thật đáng tiếc."
"Aiz, thật là tiếc." Thầy Lưu thở dài một hơi, "Nhà bọn em có chuyện, thầy cũng không kiên trì giữ lại các em, nếu về sau có cơ hội, hy vọng các em có thể liên lạc với thầy, thầy vô cùng thích ca khúc của các em, dù không tham gia cuộc thi này cũng sẽ có cơ hội khác, tóm lại chỉ cần các em muốn theo con đường này, thầy nhất định sẽ đào tạo cho các em thật tốt."
Nói xong thầy Lưu đưa ra danh thiếp của ông cho Lôi Liệt và Triệu Quân.
"Cảm ơn thầy, thầy Lưu, em cảm ơn thầy!" Lam Thiên Vũ vô cùng cảm kích.
"Thầy Lưu, thầy là người tốt, tuy rằng nói này cũng có người xấu, nhưng vì có thầy ở đây, em mới cảm thấy chuyến đi tới đây thật đáng giá." William Phỉ Nhi cảm động nói.