Lôi Liệt kéo Phỉ Nhi đến một phòng nghỉ không có người, thành khẩn nhận lỗi...
"Phỉ Nhi, anh biết thái độ vừa rồi của anh là không tốt, đã có chút nôn nóng và kích động, nhưng vì anh quá căng thẳng, mẹ em biết em đi tham gia thi đấu đã nổi giận đùng đùng với anh, bà ấy vốn đến là để xem em sống có tốt không, ngay bây giờ phải đón em về nhà, nghe vậy anh thấy rất sốt ruột..."
"Thì ra là vậy." Phỉ Nhi bỗng nhiên tỉnh ngộ, Lôi Liệt nóng nảy như vậy là vì anh rất sợ cô sẽ rời đi, bây giờ cô cũng không đành lòng trách mắng anh nữa.
"Thái độ của mẹ em rất kiên quyết, vốn dĩ bà ấy định đến đây đón em, may là mẹ anh nhẫn nại khuyên nhủ bà ấy để anh đi đón em, vậy nên anh mới nóng vội như thế." Lôi Liệt cau mày, "Phỉ Nhi, anh biết bây giờ anh không có gì trong tay, không cho em được hạnh phúc, nhưng anh thật sự rất yêu em, không muốn mất em, nghe lời anh, theo anh về nhà có được không?"