Chereads / Cây kiếm của kẻ cướp biển / Chapter 41 - Chương 42: “Tật phong” Hạ Nặc

Chapter 41 - Chương 42: “Tật phong” Hạ Nặc

"A, đại thúc, người đã trở về?"

Trong bếp, Hạ Nặc đã chú ý đến chuyển động ở cửa, vừa lúc bữa sáng cũng đã bày biện xong. Cậu ta tháo tạp dề và bước ra,nói: "Đại thúc dậy sớm vậy, là đến toà soạn đăng tin tuyển dụng sao? "

"Đúng, tòa soạn đã đăng tin nhưng cũng thông báo một vấn đề."

Triết Phổ đóng cửa lại, khuôn mặt vẫn hơi ảm đạm, sau khi nheo mắt nhìn Hạ Nặc, thảy ra một tờ báo rồi lạnh lùng nói: "Nhưng so với rắc rối này, thì đó chẳng là gì cả."

"Rắc rối sao?"

Hạ Nặc cầm lấy tờ báo và thấy nó thật kỳ lạ. Nhìn Triết Phổ.

"Nếu muốn biết thì tự mở nó ra đi." Triết Phổ thở dài, tìm một cái bàn gần cửa, kéo ghế và ngồi xuống, sau khi Hạ Nặc gãi đầu, ngồi xuống đối diện ông ta. Tờ báo được đặt trên bàn và mở ra.

Cuối cùng, ngay khi mở ra, một tờ giấy cứng màu vàng sẫm bị ố màu từ bên trong rơi ra ngoài, Hạ Nặc vội vã cúi xuống nhặt. Khi đang định nhặt nó lên, thì ánh nhìn đột nhiên dừng ở bên dưới.

Những bức ảnh trên tờ giấy bị thu hút, không thể kiềm chế những cảm xúc.

Nhìn thấy một nền màu vàng sẫm, một ông già mập mạp đang ôm lấy cánh tay cậu ta, khuôn mặt lạnh lùng từ xa, mặc dù nó được chụp từ một bên mặt, nhưng Hạ Nặc vẫn nhận ra trong nháy mắt, đây chính xác là Tháp Đa.

Ngoài ra, có một loạt các ảnh bên dưới, nhưng mặt trước bị che và không thể nhìn thấy số lượng cụ thể.

"Lệnh truy nã?"

Hạ Nặc cau mày, và tất cả các tờ giấy lệnh truy nã được rải suốt đêm trên mặt đất được đặt trên bàn, và tờ của Tháp Đa được rút ra đầu tiên. Chỉ sau đó, những hình ảnh bên dưới mới được nhìn thấy, không kìm được lẩm bẩm, "Chà, phần thưởng của chú Tháp Đa đã tăng từ 10 triệu thành 13 triệu."

"Mười ba triệu? Tiểu quỷ, ta không nghe nhầm chứ?" Triết Phổ cười, hỏi để xác thực.

"Đúng là nhiều như vậy mà..."

Ngay sau khi rời mắt đi, khi nghe thấy câu này, Hạ Nặc bĩu môi và tiếp tục xem. Sau khi đếm số chữ số trong chuỗi dài, mắt cậu ta gần như nhô ra và miệng há to : "tám ... tám, à không?! 130 triệu bối lợi?"

"Ngươi nghĩ sao?"

Triết Phổ lấy ấm trà trên bàn, rót một tách trà, hừ một tiếng, nói: "Rốt cuộc, tên ác quỷ trái cây đầm lầy đó đang đi đến con đường hàng hải lớn. Hải quân tất nhiên phải chú ý đến nó, nhưng con số này thực sự quá đáng. Tất cả bọn họ đều đã già, ta không mong đợi điều này. Nó thật sự không tốt làm ta thấy khó chịu.

Hạ Nặc khóe miệng giật một cái, phớt lờ lời ganh ty của ông già, sau khi nhìn vào mệnh lệnh truy nã của Tháp Đa, đặt nó sang một bên và bắt đầu xem những cái còn lại một cách tỉ mỉ.

Lúc này, cú sốc trong lòng của ta đã dần lắng xuống. Rốt cuộc, như Triết Phổ đã nói, do sức mạnh hiếm có của Tháp Đa, Hải quân đã chú ý hơn đến khả năng này khi treo số tiền thưởng, vì vậy phần thưởng của Tháp Đa lớn như vậy cũng là bình thường, và không có gì là không thể chấp nhận được.

Đôi mắt liếc qua hàng chục mệnh lệnh truy nã tiếp theo, Hạ Nặc vẫn xem từng chữ và số tiền thưởng, trong tiềm thức thì thầm:

"Đội trưởng đội một, quỷ kiếm "Khai Lạp", tiền thưởng là 15 triệu bối lợi."

"Đội trưởng đội 2, mãnh hán "Bích Kỳ", tiền thưởng 12 triệu bối lợi."

"Thủy thủ trưởng Lạp Kho, tiền thưởng chín triệu bối lợi."

"Ơ?" Trong chớp mắt, tất cả các mệnh lệnh truy nã đã được đọc. Hạ Nặc đột nhiên thấy rằng hầu hết trong số họ đều là thủy thủ đoàn của hải tặc Tháp Đa, và có các mức tiền thưởng khác nhau, bao gồm Khai Lạp và Bích Kỳ, trực tiếp vào hàng ngũ của hàng chục ngàn tên trộm biển.

"Nó rất thực sự tăng cao ..."

Sau vài tiếng thở dài nhẹ nhõm, Hạ Nặc dở trang bên cạnh tiếp theo của lệnh truy nã, và rồi ...

Rầm!

Với âm thanh của ghế rơi xuống đất, Hạ Nặc bỗng nhiên đứng dậy, hai tay siết chặt lệnh truy nã, nhìn chằm chằm vào giữa ảnh, đôi mắt tỏ vẻ đầy hoài nghi:

"Làm sao có thể..."

Khóe miệng khẽ giật giật, một hồi lâu sau Hạ Nặc mới từ từ thả tay ra, để cho lệnh truy nã rơi xuống bàn, cậu ta nuốt nước bọt và nhìn Triết Phổ, mặt tối sầm:" Trường hợp này là thế nào? "

"Sao? Ngạc nhiên ư? Nó quá bất ngờ phải không?"

Triết Phổ trừng mắt liếc cậu ta:" Bây giờ thì đã hiểu những rắc rối lớn mà ông già này nói là gì rồi chứ, tiểu quỷ nhỏ, lúc ở trên thuyền, không biết giấu danh tiếng đi một tí, giờ thì tốt rồi, bị phóng viên và hải quân hiểu lầm ngươi là những tên cướp, lại còn xem ngươi như thủ hạ quan trọng của Tháp Đa, nếu như ngươi ở yên trong nhà hàng thì không sao, nhưng khi ngươi đi ra biển hoặc đi đến vùng đất khác trong tương lai, sẽ có đầy những kẻ săn tìm bạn, rắc rối sẽ đến với bạn."

"... Cháu không biết rằng xung quanh cảng còn có phóng viên. Hơn nữa cháu cũng không nghe tin tức gì ... "Hạ Nặc bị đau đầu xoa trán và nói điều đó với Triết Phổ sau khi bị bối rối, như chợt nhớ một cái gì đó một chút bất mãn nói:

" Không đúng, ông già, rõ ràng đêm qua người khen ta, động viên ta nhưng sao bây giờ lại nói những lời như vậy? "

" Ồ , đó là ông già không ngờ tới điều này, nếu không, ông già sẽ không để ngươi mạo hiểm như vậy. " Triết Phổ hừ lạnh một tiếng và nhặt tờ báo lên bàn." Lạ nói, lần này số lượng báo bán ra gần như chưa từng có. Hãy nghe đây, ông già sẽ kể cho ngươi nghe ngươi được miêu tả qua tờ báo như thế nào? "

"A, đại khái cháu đã đoán được." Hạ Nặc bất lực nói.

"... Theo tờ báo này, ngoài đội trưởng Bích Kỳ và những người khác đã được treo giải thưởng, lần này, một người mới rất mạnh mẽ, tên cướp biển trẻ tên Hạ Nặc, đã xuất hiện trong nhóm cướp biển Tháp Đa. Kiếm thuật vô cùng tuyệt vời, và với sự giúp đỡ của thuyền trưởng Tháp Đa, đã đánh bại giải thưởng 16 triệu bối lợi, vì vậy đã thu hút sự chú ý của Hải quân và cũng bị truy nã. Việc chụp ảnh được thực hiện độc lập bởi phóng viên. Có thể nói là bản báo mẫu ... "

Sau khi đọc đến đây, Tháp Đa cau mày." Chà, phóng viên này thật khoe khoang? "

Sau đó, lật luôn tới phần cuối của bài báo và ngay lập tức hiểu," Ồ, chữ ký biên tập Tây Tạp, biên tập ký giả cùng nhau làm nên... "

"Phổ Lạc Tư tây bắc báo? Nó rất bình thường so với các tờ báo nhỏ địa phương ở Biển Hoa Đông.

Hạ Nặc liếc nhìn tên trang chủ của tờ báo và im lặng lắc đầu. "Mặc dù những gì tên biên tập Tây Tạp kia nói không sai, nhưng bây giờ ta muốn chém chết hắn... "

"Này này, các người nói cho ta nghe, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Sơn Trì đã bối rối nghe ở bên cạnh, lần này không thể kiên nhẫn nữa mà không thể hỏi, "Hạ Nặc đại ca bị coi là cướp biển và có cả lệnh truy nã sao?"

"A, ngươi đã đoán đúng nhưng không có giải thưởng đâu."

Hạ Nặc vô lực trả lời, tiện tay ném lệnh truy nã cho Sơn Trì, nói: "Tự xem đi sẽ hiểu."

Sơn Trì ngay lập tức lấy lại tinh thần, và nhanh chóng giơ tay ra cầm lấy lệnh truy nã.

Trong ảnh, đó là ảnh chụp bên hông của Hạ Nặc. Trên boong tàu, một cậu bé tóc đen đẹp trai đang nhìn chằm chằm xuống biển. Ở đó, có thể nhìn thấy một cơn lốc xoáy mờ nhạt, tạo nên toàn bộ bức ảnh thêm vẻ kỳ dị.

Sau khi di chuyển tầm nhìn và thấy những dòng chữ ở cuối lệnh truy nã, Sơn Trì đột nhiên nhìn Hạ Nặc, người đang trông có vẻ không thoải mái. Cậu ta không nhịn được mà nuốt nước miếng và lẩm bẩm:

"Hả...Tật phong, Hạ Nặc, thành viên đoàn cướp biển Tháp Đa. Treo giải thưởng..."

"Mười triệu bối lợi!"