"Tát."
Bóng đèn căn hộ bật lên, và bức tranh long hổ treo trên tường hiện ra một cách rõ ràng, cho dù nhìn nó có nhiều như thế nào đi nữa thì nó vẫn rất khí chất.
Nếu như người mở cánh không có ý tốt, thì rồng hổ nhẫn thuật này thực sự có thể sẽ ăn thịt người và uống máu.
Thay lại giày, Thủy Dã Không vẫn đang suy nghĩ về cuộc đối đầu trong phòng nấu ăn, cuộc chiến với Phú Xuyên thực sự không giống như trong tưởng tượng, không hổ danh là "Hoàng đế" của Adachi.
Còn Hải Bộ Sa thì ngu ngốc như một con chuột đồng, đắt thân mình ở trước cái bánh xe đang lăn nhanh về phía trước.
Vừa nghĩ đến việc Hải Bộ Sa hoàn toàn tin tưởng và tham gia theo lời hiệu trưởng, hơn nữa dì Hải Bộ Huệ bên cạnh còn rất khuyến khích, Thủy Dã Không lại không thể không thở dài.
Nhưng sau khi thở dài, thì hắn cũng vẫn vậy vẫn bình thường vậy, những lời nói của hiệu trưởng quả thật có sức sát thương rất cao.