Khi Ellen tỉnh dậy lần nữa, cậu phát hiện cảm giác nóng bỏng, đau đớn trên khuôn mặt mình đã được thay thế bằng một cảm giác lành lạnh mát mẻ, cậu di chuyển các ngón tay, cố gắng giơ tay lên, vuốt lên gò má, vết gãy xương của khuôn mặt phỏng chừng đã được ma chú phục hồi như cũ, bốn xương ngón tay xuyên qua má từ hàm dưới cũng đã được gỡ bỏ hai cái,thuốc mỡ màu xanh dính trên vết thương đã dính vào tay cậu.
Cậu cố gắng mấp máy miệng và thấy rằng nó có thể đóng mở ở một mức độ nhất định mà không ảnh hưởng đến vết thương, nhưng vẫn có một chút đau đớn trong vết thương cũng vẫn không thể cho phép cậu có đủ không gian để nói thành lời.
Bàn tay của Ellen chống đỡ trên giường, cố gắng ngồi dậy... ít nhất là sức mạnh của lời nguyền xương ngón tay xem ra đã biến mất hơn nửa.