Bỗng nhiên, đôi mắt của Ellen mờ đi, sương mù dày đặc, sau đó ngày càng tối đi, rồi tối đi. Chỉ nghe giọng nói nhẹ nhàng của Gaia đọc chú ngữ vào lúc này khiến điếc tai nhức óc.
Gaia nhắc nhở không sai nhưng Ellen không thể diễn tả chính xác cảm giác kỳ lạ đó, giống như một người đang chơi tàu lượn siêu tốc – họ chỉ có thể bất lực mà tiến về phía trước và dường như lập tức bị đâm cho thịt nát xương tan.
Ellen không thể di trì vẻ mặt ôn hòa của anh trước đó. Tiếng ồn đọc thần chú của Gaia đã dịu xuống, và với những cơn đau dài hạn đã khiến anh ta bận tâm.
Anh nghĩ rằng đây là giới hạn nhưng nào biết Ellen còn thể chịu đựng hơn nữa, một màng mỏng bao vây lấy Ellen dường như anh bị một vật cứng đâm vào, đẩy ra rồi không ngừng quay cuộn trên không trung. Thật lâu, nghe tiếng "xoẹt xoẹt", màng bảo vệ bị vỡ ra, đầu óc anh cảm thấy nặng nề rồi bị quang một cái ra ngoài.