"Đừng lo lắng, Gaia, chúng ta sẽ thành công." Ellen nhìn ra được nội tâm rụt rè của Gaia, không có gì lấy làm lạ, đối với những điều này có sự sợ hãi là chuyện bình thường. Huống hồ, những tiểu Độc Giác thú kia, Gaia chỉ là một người vừa mới trưởng thành mà thôi.
Thế nhưng đối với Ellen mà nói, đối với một việc, nếu không làm thì nhất định sẽ làm đến cùng và tốt nhất. Giải cứu Độc Giác Thú, đó là một điều nên được thực hiện bằng tất cả tâm trí, toàn lực ứng phó.
Càng đi sâu vào trong, càng nhận được sự âm u của khu rừng gỗ khổng lồ này. Đột nhiên, Ellen dừng bước lại, cảm thấy như mình như sững sờ như bị một lời nguyền. Anh thấy một đôi mắt, sáng lên màu xanh của lá cây, và tỏa sáng trong bóng tối chăm chú nhìn vào bọn họ.
Nỗi sợ hãi của bản năng của một con thú đột nhiên chạy lên não. Ellen cầm chặt đũa phép thuật, và nhìn chằm chằm vào đôi mắt phát sáng.