Bên ngoài cửa sổ xe chạy băng qua những cánh đồng hoang vu, sau đó một cánh đồng liền biến mất đằng sau. Rồi sau đó, đến một rừng cây, một dòng sông quanh co và những ngọn đồi xanh thẫm.
Mãi đến khi sắc trời mờ đi, Ron và Foley mới không còn nói về chủ đề- bình luận về Quidditch và bóng đá xem ai giỏi hơn ai.
Phương diện này, Harry nhất định là người lắng nghe giỏi, miễn là đừng quan tâm đến bàn tay anh đang liên tục chơi với những phiến Chocolate con ếch.
"Nhanh lên hãy mau thay đổi áo choàng, tôi vừa hỏi qua một đàn anh có kinh nghiệm, và nói chúng ta gần đến rồi." Ellen đẩy cửa khoang xe ra, thúc giục mọi người.
Thật sự không chịu được khi cùng tụ họp một chỗ với hai người thích nói, cộng thêm sự hiếu kỳ trên đoàn tàu nên Ellen quyết định ra ngoài dạo.
Trong lúc này, anh đã gặp Hermione, người dangd giúp Navy kiếm Thiềm Thừ, một tiểu cô nương đầu tóc bù xù vừa mới bước vào thế giới ma thuật, cô không biết sức mạnh của người khác như thế nào nên cô cứ bảo vệ mình bằng sự vênh váo hung hăng.
Ellen đã sử dụng thần chú để giúp Navy tìm kiếm Thiềm Thừ và khi tìm được thì anh liền rời đi ngay sau đó, tối thiểu một năm đầu tiên thôi, về tương lai mà nói thì anh ta không sinh ra tâm ý gì đối với tiểu thư Vạn Sự Thông, hiện tại mọi người còn rất nhỏ, nếu đổi lại là hành động so với kiếp trước thì....,cho dù về sau lớn hơn một chút có bộc lộ ra tâm tư, thì năm thứ ba lúc yếu đuối nhất là lúc nên hành động
"Ellen, bạn đã trở về! thật sự tiếc khi lúc nãy bạn không có ở đây, chúng tôi vừa mới đấu với Malfoy một trận. Nếu bạn ở đây, nhất định sẽ đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy." Ron phàn nàn.
Biết rõ Ellen có một thể chất vượt hẳn những người bạn đồng trang lứa, nên Harry và Foley bề ngoài cũng tỏ vẻ đồng ý.
Đối với điều này Ellen từ chối ý kiến. Nếu như Malfoy thật sự kiếm chuyện với anh, thì anh cũng không bận tâm mà giáo huấn cho hắn một bài học. Đối với những học sinh năm nhất chưa biết gì, mình chỉ cần trực tiếp dùng sức lực là đủ không cần dùng đến ma thuật.
Mọi người nhanh chóng cởi áo khoác và mặc áo choàng đen lên.
Áo choàng của Ron hơi ngắn và làm lộ ra đôi giày chơi bóng phía dưới của anh. Tuy bản thân anh có chút xấu hổ, nhưng Ellen lại cảm thấy áo choàng như vậy không quá tệ ngược lại nó sẽ thuận tiện để di chuyển.
"Còn năm phút nữa thì tàu sẽ đến Hogwarts. Xin các bạn hãy để hành lý trên tàu. Chúng tôi sẽ gửi nó đến trường cho bạn." Âm thanh trên đoàn tàu vang lên.
"Chúng ta đã đến nơi rồi, thế giới ma thuật, tôi – tôi có chút lo lắng."
Foley khô cằn nói, anh hoàn toàn mất tinh thần nhảy múa, hưng phấn với vẻ mặt hớn hở.
Anh không phải là người lo lắng duy nhất, ngoài anh ra còn có Harry đang ôm bụng của mình, dường như Harry không thoải mái lắm và Ron phía dưới những đốm tàn nhang cũng trắng bệch.
Ellen đem những phần kẹo dư nhét vào trong túi, và gom quần áo đang lộn xộn nhét vào trong rương. Rồi sau đó vượt qua dòng người dũng mãnh lao về phía trước.
Đoàn tàu chạy chậm dần và cuối cùng dừng lại.
Các hành khách xô xô đẩy đẩy, nhao nhao chạy đến hướng cửa và bước xuống cái bục nhỏ đen ở sân ga.
Cái lạnh của màn đêm khiến Harry rùng mình hét lên một cái với Ellen.
Rồi một chiếc đèn đung đưa trên đầu của các học sinh và Ellen nghe thấy một âm thanh thô kệch hét lớn: "Sinh viên năm nhất! các bạn sinh viên năm nhất đã đến! Harry, đến đây, bạn có khỏe không?"
Khuôn mặt có râu của Hagrid đang mỉm cười trên đầu mọi người, trông anh ta có vẻ nhìn ngơ ngác nhưng rõ ràng là nhóm tiểu phù thủy nhỏ hiển nhiên mọi người không ai quen thuộc với anh ta, bọn họ tỏ ra sợ hãi với anh.
"Nào, đi theo tôi, còn có sinh viên năm nhất? Hãy coi chừng dưới đôi chân bạn, Ok! Các bạn sinh viên năm nhất hãy đi theo tôi!"
Các sinh viên năm nhất đi theo Hagrid trên con đường trơn trượt, gập ghềnh, giống như đang đi xuống sườn núi dốc đứng mà còn nhỏ hẹp.
Ngược lại Ellen thích nghi rất tốt, anh vẫn còn dư sức lực để giúp đỡ những người bên cạnh.
"Tại thời điểm này, áo choàng của Ron rõ ràng có ưu thế hơn, nhìn anh ta đi mau hơn những người khác." Ellen suy nghĩ miên man.
Hai bên con đường nhỏ là một màu tối đen kịt, mọi người điều im lặng và không nói gì, cả một bầu không khí như phim kinh dị.
"Đi qua khúc ngoặt này, mọi người ngay lập tức sẽ nhìn thấy Hogwarts."
Hagrid quay đầu lại nói. Sau đó, vang lên một hồi rõ "Wao!", phía cuối con đường hẹp đột nhiên hiện ra một hồ nước.
Trên sườn đồi cao bên kia bờ hồ là một tòa lâu đài nguy nga với những ngọn tháp cao chót vót mọc lên san sát như rừng, những chiếc cửa sổ lấp lánh dưới trời sao.
"Không quá bốn người trên một chiếc thuyền!" Hagrid những chiếc thuyền đang neo đậu trên bờ nói lớn.
Ron đến sớm và lên được chiếc thuyền nhưng rồi những người khác cũng nhanh chóng chen lên thuyền. Ellen thân thủ nhanh nhẹn đã giành được một chiếc thuyền, nhanh chóng kéo tay Harry và Foley lên thuyền. Navy nhìn Ellen, được sự trợ giúp của anh, thở phào nhẹ nhõm và cũng đi lên thuyền.
"Có phải tất cả điều ở trên thuyền rồi phải không?" Hagrid hét lên. Một mình anh một thuyền.
"Thật tốt, chúng ta đi thôi!" Cả đội thuyền nhỏ lập tức băng qua mặt hồ như một tấm gương và hướng về phía trước.
Tất cả mọi người im lặng, nhìn chằm chằm vào tòa lâu đài rộng lớn trên bầu trời.
Lúc họ đến gần vách đá nơi có toà lâu đài, thì dường như cả toà lâu đài đang đứng trên đỉnh đầu bọn họ.
"Nhìn xuống!" Hagrid hét lên khi nhìn thấy những chiếc thuyền đầu tiên đi đến vách đá.
Tất cả mọi người lập tức cúi đầu, và rồi những chiếc thuyền chở họ đi xuyên qua những vách núi bị bao trùm bởi những dây thường xuân và đi đến một lối vào bí ẩn. Ngay lúc này, các tiểu pháp sư phát hiện rằng người nên phải cúi đầu chính là Hagrid.
Mọi người đi dọc theo đường hầm tối giống như đang đi dưới lòng đất của tòa lâu đài, cuối cùng cũng đến một nơi tương tự như bến tàu ngầm, sau đó mọi người trèo lên một mặt đất toàn sỏi đá vụn.
Sau đó, Hagrid gõ cửa tòa lâu đài bằng một nắm đấm khổng lồ. Một phù thủy nữ tóc đen mặc áo choàng màu xanh đứng trước cổng chính. Giá sư McGonagall, người rất nghiêm túc và đoan trang, dẫn các em sinh viên đi đến một đại sảnh có không gian nhỏ bên kia của tòa lâu đài.
Giáo sư McGonagall đã giới thiệu bốn trường học viện Hogwarts và thông báo buổi lễ phân viện cũng sẽ được diễn ra trong chốc lát. Khi nhìn thấy thái độ của những tiểu pháp sư gặp bà thì Harry nghĩ rằng bà là một người rất khó đối phó.
Nhìn ra được các tiểu pháp sư nhỏ điều vô cùng lo lắng: Những tiểu pháp sư đến từ Muggles bối rối và không biết mình phải đối mặt với những thử thách gì;
Kể cả những sinh viên đến từ gia đình phù thủy dường như cũng không nhận được tin tức gì từ những người thân trong nhà, rồi những lời đồn nổi lên. Những người lớn có lẽ họ không muốn phá vỡ đi hành trình đầy mưu trí này, đây là một kinh nghiệm để phát triển rất khó có được.
"Làm thế nào để chỉ định chính xác chúng tôi sẽ vào học trường đại học nào?" Harry hỏi.
Foley cũng muốn biết đáp án và quay đầu nhìn Ellen.
"Đừng lo lắng, nó sẽ không để chúng ta bị đuổi học đâu." Ellen an ủi.
"Có lẽ là thông qua một bài kiểm tra, Fred đã nói ra điều chúng ta lo sợ nhất, nhưng hãy nghĩ rằng anh ta đang nói đùa đi." Ron với vẻ mặt sợ hãi.
Ellen không giải thích nhiều. Dù sao thì lát nữa cũng sẽ biết, đối với bọn họ không có gì lo lắng cả, khó khăn nhất chính là Ellen phải đối mặt với chiếc mũ có khả năng nhìn thấu tư duy của người khác, anh đang lo không biết nó có nhìn thấy bí mật của anh không.
Chính vì thế, mà trong suốt hè anh đã cố gắng luyện tập chăm chỉ thuật phong tỏa não. Dù cho năm nhất học được tài nghệ này thì từ góc độ khác cũng sẽ khiến cho Dumbledore chú ý nhưng khi đi qua hệ thống cũng biết được sự mạnh mẽ của anh ta. Cuối cùng thế giới phép thuật cũng không thiếu thiên tài. Dù sao cũng không cần giải thích Guillian nhiều, nếu đến lúc cần rời xa Harry thì Ellen sẽ tự làm.
Cao thủ về thuật phong tỏa não có thể khiến mọi người thấy những gì mà anh ta muốn thấy. Thời điểm này, Ellen vẫn còn suy nghĩ nên làm thế nào để cho cái mũ học viên kia thấy được suy nghĩ của anh.
Trong lúc Ellen đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Harry bên cạnh đột nhiên nhảy dựng lên, vì đằng sau có người hét lên. Hóa ra đó chính là một con ma của trường đại học.
Khi những bóng ma bay qua bức tường, thì cũng là lúc giáo sư McGonagall trở về, cô trước tiên làm dịu sự sợ hãi của các sinh viên, "Hiện tại, các em hãy xếp thành một hàng duy nhất." Giáo sư McGonagall nói với các sinh viên năm nhất, "Đi theo ta."
Lễ phân viện sắp bắt đầu.