Như thể tiếng thét giả taoj của một diễn viên hạng ba, thật bất ngờ, Luna không chết vì chất độc như mọi người nghĩ, mà như thể vì hôm nay là một ngày trời đẹp, Luna chỉ như chơi đùa với con quỷ kia- rồi cô ấy đột nhiên dừng lại, khẽ cau mày, giơ lòng bàn tay thon dài, trắng mịn. Không một giọt máu nào rơi ra khỏi cái lỗ, và cô siết chặt bàn tay phải của mình, nhưng vẫn không có giọt máu nào rơi xuống.
Bayer thận trọng lau trán trong khi vẫn cầm hai cây kem trên tay, như thể quái vật cũng có thể bị đổ mồ hôi vậy ... Giọng nói vốn xảo quyệt lúc này lại có vẻ rất thành thật: "Đâm nông quá, vết thương đã lành rồi..."
Con Bayer cau mày laị, và Luna, người vừa mới lăn trên mặt đất, đáp xuống hoàn toàn bình thản trong tiếng kêu của những người khác rồi đứng lên, khắp cả mặt mũi đều là tro bụi, rồi lại đưa tay về chỗ Bayer một lần nữa.