Chereads / Harry Poter và câu chuyện học hạng nhất / Chapter 33 - Chương 34: Con quái vật lớn

Chapter 33 - Chương 34: Con quái vật lớn

"Ellen, bạn có đói bụng không?" Edward thấy Ellen ăn nhanh quá, ngạc nhiên hỏi.

Ellen đang chiến đầu với một cái bánh để cho nó rơi xuống, cho nên trả lời một cách mơ hồ không rõ tiếng. Trên thực tế anh hiểu được điều gì sẽ xảy ra trong bữa tiệc này, nếu như anh không nhanh chóng thưởng thức bữa ăn tối xa hoa này, thì một lát nữa giáo sư Kỳ Lạc sẽ mang đến một con quái vật lớn rồi sau đó bữa tiệc sẽ kết thúc. Và anh thì lại không muốn qua đêm với cái bụng đói.

Ellen lau miệng, liếc nhìn một vòng ở khán phòng, rồi nhìn về phía bàn Gryffrindor, anh không thấy Hermione Granger ở đó, còn Harry và Ron đang cùng ăn cơm. Vì vậy anh đứng dậy và rời khỏi chỗ ngồi, rồi nói với Edward: "Bụng tôi có chút không thoải mái, nên đi vệ sinh chút."

Trong thư viện của phòng nghỉ chung của học viện Ravenclaw, có cuốn sách nói về con quái vật lớn trong đó còn giới thiệu về phương thức tác chiến, con quái vật lớn là một loại sinh vật ma thuật với sức mạnh đáng kinh ngạc nhưng trí tuệ của nó rất thấp. Chúng rất hung hăng, thường xuyên hành động một cách vô cớ. Trên thực tế, do nó có trí tuệ rất thấp cho nên những phù thủy có điểm số thấp nhất trong kỳ thì thì sẽ được gọi bằng tên của nó.

Ellen cho rằng đây là một cơ hội tốt để có được điểm cho Ravenclaw, còn có thể nâng cao danh tiếng và tầm ảnh hưởng của anh với các sinh viên khác vì vậy anh ta quyết định giải quyết con quái vật lớn ngu ngốc này trước khi Kỳ Lạc xông vào cảnh cáo với mọi người. Điều này cũng để tránh đi sự trừ điểm từ các giáo sư – vì anh không phải là Harry Potter, người có danh hiệu vị cứu thế.

"Điểm tuy ít nhưng góp gió rồi sẽ thành bão, vì vậy điều này là như nhau. Miễn là cuối cùng điểm số có thể vượt lên đầu cho dù Dumbledore có gian lận thì cũng không thể vượt qua, chiếc cúp chính là của học viên Ravenclaw rồi." Ellen sử dụng phép thuật tàng hình đi nhanh về phía phòng vệ sinh nữ.

Ellen đi đến hành lang của phòng vệ sinh nữ và sau đó ẩn nấp ở bên bức tường, hành lang hoàn toàn trống rỗng không thấy tung tích của con quái vật lớn kia, đi thẳng đến Quirinus thì thấy giáo sư Kỳ Lạc xuất hiện ở hành lang, đợi cho đối phương đi qua mình rồi đi vào khán phòng, Ellen mới theo hành làng lúc trước giáo sư Kỳ Lạc vừa mới đến hướng đến hành lang phía trước. Anh cũng không muốn chờ con quái vật ớn ở phòng vệ sinh nữ vì như thế sẽ giúp cho Harry và Ron có thêm cơ hội.

Lúc này, trong khán phòng Hogwarts, khi mà mọi người đang ăn một cách vội vàng thì đột nhiên giáo sư Kỳ Lạc chạy vào nhà hàng, trên đầu buộc một chiếc khăn quàng cổ, trên mặt thì tràn đầy sự kinh hoàng. Tất cả mọi người điều nhìn chằm chằm anh, rồi thấy anh ta đi đến bên cạnh giáo sư Dumbledore nghiêng đầu dựa thân vào bàn, thở hổn hển nói: "Con quái vật lớn – đang ở dưới mặt đất của phòng học – tôi nghĩ nên để cho mọi người biết."

Nói xong, anh ta ngã xuống sàn nhà, bất tỉnh.

Nhà hàng đột nhiên trở thành một mớ hỗn độn. Giáo sư Dumbledore phải tạo ra nhiều tiếng nổ lớn trên cây đũa phép thuật thì mọi người mới bình tĩnh lại.

"Lãnh đạo," ông khẽ nói, "Lập tức đưa sinh viên của các học viên trở về ký túc xá ngay lập tức!"

Penelop đứng dậy ngay lập tức, "Các học sinh của Ravenclaw đi theo tôi." Ngắn gọn súc tích, Edward rụt cổ lại và tự động đi theo đội hình của Tiểu Ưng. Khi đội ngũ bắt đầu di chuyển, anh nhìn xung quanh, hướng về các lãnh đạo nữ hét lên một tiếng: "Chết rồi! lãnh đạo Clearwater, Ellen bạn ấy vừa bị đau bụng nên đã đi vệ sinh rồi, chắc chắn bạn ấy không hay biết về sự cảnh báo này!"

Lúc này, Ellen vừa rẻ khỏi hành lang và đi vào một hướng, một mùi hôi thối bốc liền chui vào mũi anh, đó là mùi tất thối trộn lẫn với nhà vệ sinh công cộng mà từ trước đến nay chưa bao giờ được quét dọn. sau đó, anh nghe thấy một âm thanh vo ve và tiếng bước chân khổng lồ đang đi trên mặt đất.

Ellen nhìn chằm chằm vào con quái vật lớn đang bước vào. Cảnh tượng lúc này nếu để cho các tiểu phù thủy khác nhìn thấy nhất định sẽ bị khủng bố. Con quái vật này cao đến hai mươi thước Anh, làn da xấu xí xỉn màu như màu xám của đá hoa cương bị nung lên. Cơ thể to lớn vụng về giống như một đống bùn đất khổng lồ, phía trên có một cái hạt đậu hỏ giống như một cái đầu nhỏ. Đôi chân ngắn dày như một cái gốc cây, phía dưới là bàn chân to dày và cứng ráp. Trên người phát ra mùi hôi thối khiến người khác buồn nôn. Trong tay nó còn cầm một cây gỗ lớn. Vì cánh tay rất dài nên cây gậy bị kéo lê trên mặt đất.

"Mơ màng rồi ngã xuống!" Ở đằng xa, Ellen rút đũa phép thuật và thử bắn về nó một câu thần chú, chuẩn xác bắn trúng vào vai của con quái vật. Trong nháy mắt, con quái vật ngốc nghếch xấu xí, đem chiếc mũi to thô thễnh quay sang Ellen, vung cao cây gậy trong tay, gầm lên một tiếng và tiến gần về Ellen.

"Quả nhiên như bên trong sách viết, vóc dáng và làn da của con quái vật có khả năng chống ma thuật nhất định." Lắc đầu, cây đũa trên tay Ellen không phải đối mặt với nó mà nhắm vào con quái vật đang chạy đến mình. Với chân trước, Ellen sử dụng thuật biến dạng, anh bất ngờ lộ ra một chút trước mặt con quái vật này.

Nhưng con quái vật trong cơn tức giận dường như không thấy sự thay đổi, hoặc chúng không có não để lý giải sự việc ngay lúc này. Bỗng nhiên, con quái vật bị trượt chân rồi ngã nhào người về phía trước. Ngay sau đó, Ellen khống chế được con quái vật vì lúc này cây gậy trong tay của nó đã rơi xuống phía trước trên mặt đất.

Sau một trận kinh thiên động địa, một âm thanh vang dội, khiến căn phòng rung chuyển với âm thanh bùng nổ kia – con quái vật ngã xuống đất, đầu của nó vừa vặn chạm vào cây gỗ mà Ellen đã tận lực khống chế điều chỉnh vị trí, con quái vật đáng thương hộp sọ bị rạn nứt, óc não và máu tươi của nó chảy ra từ các vết nứt.

"Để đối phó với những sinh vật có thể phản lại lời nguyền rủa này, cần phải lợi dụng hoàn cảnh.

Dùng phương pháp này sẽ dễ dàng đối phó chúng hơn. Tuy nhiên yếu tố tâm lý của phù thủy sẽ yêu cầu cao hơn một chút." Ellen thu hồi lại đũa phép thuật, trong lòng đúc kết một chút kinh nghiệm.

Sau một lát, những tiếng bước chân ầm ầm từ phía sau kéo đến. Viện trưởng Ravenclaw, Flitwick cùng với giáo sư McGonagall chạy tới, theo sát phía sau là giáo sư Snape, Kỳ Lạc thì theo cuối cùng.

Kỳ Lạc nhìn sơ qua con quái vật, liền khóc nức nở, ôm chặt lấy lồng ngực mình và hét lên một tiếng đau khổ và ngồi trên mặt đất.

Snape cúi xuống nhìn con quái vật. Rồi McGonagall nhìn Ellen, môi của cô trắng bệch.

"Ellen.Harris, em đang chơi trò quỷ gì trong nhóm sinh viên này?" McGonagall nói, với giọng giận dữ như băng, "Coi như em gặp may, không bị nó giết. Tại sao em không làm theo lời cảnh báo của tôi, nghiêm túc mà ở lại ký túc xá?"

"Em căn bản không nghe thấy bất kỳ lời cảnh báo nào cả." Câu hỏi của McGonagall không làm cho Ellen sợ hãi, anh tỏ ra dáng vẻ không thẹn với lương tâm nhìn về giáo sư McGonagall, "Em chỉ là đi nhà vệ sinh, lại không nghĩ gặp phải con quái vật này ở nơi an toàn nhất trên thế giới, em cũng muốn hỏi trường học đang giở cái trò quỷ gì?

Snape nhanh chóng liếc nhìn Ellen một cái, dường như đang đánh giá sự chân thật trong lời nói của Ellen.

Flitwick, viện trưởng Ravenclaw luống cuống hỏi: "Ellen, em có bị thương không? Giáo sư McGonagall, lãnh đạo Clearwater để tôi nói rõ một chút về tình huống của Ellen, em ấy đã đi vào phòng vệ sinh trước khi Kỳ Lạc đến cảnh báo, tình huống vừa rồi tôi đã vội vàng nên chưa nói rõ."

"Không có, em rất ổn, viện trưởng Flitwick." Giọng nói Ellen hòa hoãn xuống.

"Này – nếu là như vậy… thì đây thật sự là sai lầm của Hogwarts." Giáo sư McGonagall có chút xấu hổ. thực tế cô đang lo lắng cho các sinh viên có thể bị tổn thương, còn vừa rồi khi đi qua phòng vệ sinh nữ đã nhìn thấy tổ ba người Harry Potter không tuân theo quy định, nên cô mới nghĩ Ellen.Harris vì cho mình quá xuất sắc mà tự mình đi kiếm con quái thú để phiêu lưu.

Nghĩ về điều này, giáo sư McGonagall ho khan vài tiếng, có chút áy náy nói, "Em Harris như vậy là một mình em giải quyết con quái vật này, vì vậy, cô sẽ cộng thêm cho Ravenclaw 20 điểm. Tôi phải nói, trong mấy trăm sinh viên rất hiếm sinh viên có thể đối đầu đọ sức với con quái vật to lớn này,

Tôi thật sự rất vui khi em có thể sử dụng thuật biến hình tôi vừa dạy trước đó không bao lâu, áp dụng vào trong cuộc chiến đấu này."

Ánh mắt của Snape dừng lại ở cây gỗ kia đứng trước con quái vật dùng từ chế giễu: "Thiên tài năm nhất của chúng ta cũng có thể kiểm soát lực một cách chính xác như vậy. Cây gậy này có vẻ tận lực hơn nhiều, xem ra Harris nội tâm có chút phức tạp hơn chúng ta nghĩ nhiều lắm."

Flitwick không biết có nghe thấy sự không thân thiện của Snape trong giọng nói không, rồi sau đó anh ta trực tiếp khen thưởng viện trưởng Slytherin: "Lời nguyền trôi nổi tuyệt đẹp! thật đáng ngạc nhiên khi mà một sinh viên năm nhất có thể kiểm soát một cách chính xác ở trình độ này!"

Trên đường trở về phòng ngủ Gryffrindor, mặc dù số điểm bị trừ không ít, nhưng bộ ba Thiết Tam Giác luôn mỉm cười. Hermione bị sốc vì sự kiện quái vật – Harry và Ron biết được sự xuất hiện của quái vật biết cô ở ngoài và lo lắng cho cô nên đã đi tìm, ngoại trừ sự dũng cảm, điều này khiến cho Hermione cảm nhận được tình bạn và cô cảm thấy rằng mình đã kết giao được bằng hữu tốt.

"Thiết Tam Giác không có kinh nghiệm trong việc mạo hiểm với cuộc sống, không biết liệu Hermione và tình bạn của bọn họ có bền chặt không?" Ellen cũng bắt đầu quay lại phòng ngủ của Ravenclaw, trên đường đi anh suy nghĩ có chút bỉ ổi.