Quả nhiên cậu ta đã nhận ra.
Nhìn mộng tệ trôi nổi rải rác bồng bềnh giữa không trung mang theo chút đẹp đẽ huyễn hoặc, Côn không định nhận lấy mà híp đôi mắt của mình lại, ngón tay không ngừng nhịp nhịp trên quầy...
Đường Lăng nhận ra không phải là chuyện đương nhiên sao? Khi mở tháp Niết Bàn thì hẳn phải dự liệu được tình huống này. Huống chi các thiếu niên trên Quang Hoàn cũng đã phát giác chút gì đó, với đầu óc của Đường Lăng có thể nghĩ ra, suy luận nhiều hơn cũng là chuyện đương nhiên.
Chỉ là có một điều khiến Côn không ngờ đến là Đường Lăng đoán tới nghĩ lui thế nào mà đã đến gần với sự thật như thế, hơn nữa cậu ta còn có vẻ chắc chắn thế kia...
Vấn đề cậu ta hỏi cũng khá đặc biệt, ừm...có trình độ, có thể tiếp tục xem thường cậu ta được nữa sao?
Côn vươn tay, mộng tệ rải rác trong tay Đường Lăng biến mất.