Từ đầu cuộc chiến đến bây giờ.
Mười một phút và hai mươi ba giây đã trôi qua.
Trong tình trạng không giải phóng chiến chủng, Đường Lăng dường như đã chống đỡ đến cực hạn.
Bộ giáp đã hoàn toàn không còn chức năng phòng thủ, mặc lên người cũng chỉ thêm vướng víu, nó đã được Đường Lăng tháo ra hơn mười giây trước.
Mà khắp toàn thân Đường Lăng từ trên xuống dưới, vết thương cũng phủ đầy, khó có thể tìm thấy được chỗ nào lành lặn.
Nhưng ngay cả khi như vậy, ánh mắt Đường Lăng vẫn bình tĩnh, anh nửa quỳ trên một góc boong tàu, bàn tay đẫm máu cầm kiếm Huyết Bồ, trong miệng thở hổn hển, báo ra hai chữ số: "3, 7."
Ngoại trừ bản thân anh, không ai có thể ý nghĩa của hai con số này.
Dựa theo tính cách Đường Lăng, tuyệt đối sẽ không ký thác hi vọng đơn thuần ở việc kéo dài thời gian, anh nhất định phải có khả năng tự cứu mình trong mọi tình huống.