"Thật là làm cho người khác không đủ kiên nhẫn..." Lancaster nhẹ giọng nói một câu, ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn cái khăn trải bàn nhúc nhích kia.
Đúng như vậy, Borr ở phía dưới khăn trải bàn lông mày biểu lộ cái gì, hiện đang có tâm trạng gì, không ai biết cả, cái mà họ trông thấy chỉ là chiếc khăn trải bàn đang nhúc nhích.
Mặc dù đang trong tình thế buồn cười, nhưng ở bên trong có biết bao nhiêu là bi thương cùng với khổ sở!
Cái ý tưởng này là của Lancaster, mặc dù vậy nhưng hắn không đến nỗi tốt bụng đi làm cái sứ giả chính nghĩa kia đâu.
Hắn thông minh như vậy, đương nhiên đã biết rõ điều này sẽ quấy rầy đến tiết tấu của Đường Lăng.
Mọi chuyện được tiến hành đến bây giờ, có nhiều thứ không khó đoán, không phải sao? Ít nhất Lancaster cũng đoán được, hắn chuyển động ly rượu trong tay, đang suy tư, do dự có nên ra tay quấy rầy Đường Lăng, đoạt hết thảy mọi thứ mà Đường Lăng làm trước đó?