Hiệu lệnh chiến đấu vang lên, sắc mặt Bàn Tử thay đổi, lập tức từ phòng bếp vọt lên.
"Tôi nấu canh cá, tôi đi trước xem, mấy người đợi chút làm xong canh uống, tôi...." Bàn Tử bằng tốc độ rất nhanh, vừa nói vừa đi đến buồng nhỏ trên tàu.
"Ít nói nhảm đi." Tây Phượng từ buồng nhỏ trên tàu vọt đi, tiện tay kéo Bàn Tử nắm trong tay, tiếp lấy hướng đến đuôi thuyền.
"Cô bắt tôi làm gì? " Bàn Tử đã từng trải bắt đầu rơi lệ trong gió, mẹ, sao lại tới.
Tây Phượng lấy ra vũ khí độc môn của cô, quấn quanh hông là một cây roi mềm, lăng không quăng ra, sau đó dùng nét mặt hứng phấn nói với Bàn Tử:" Cậu là một mồi nhử thích hợp, không sợ con mồi chạy."
Lại là câu nói này, Bàn Tử đã đoán được! Mà mình không phải thật sự nên cân nhắc trở nên cường giả hơn một chút sao? Đường đường là nam tử hán, làm sao luôn bị nữ nhân của mình mang ra làm mồi nhử?
"Nữ nhân của mình', ý nghĩ này khiến Bàn Tử run rẩy, trên mặt lập tức ửng đỏ.