Y tá bận rộn qua lại, thế nhưng tình huống của Persie cũng không khá lắm.
Thiếu tướng Lý Liệt đứng trước giường Persie, nhìn người đàn ông không thể cựa quậy dù chỉ một chút, tứ chi đều vặn vẹo biến dạng, cả gương mặt cũng lồi lõm – đang câm lặng mà khóc thành ra thế này. Cả một câu an ủi ông cũng nói không nên lời.
Bởi vì nỗi thống khổ này ông hiểu, nước mắt như thế ông cũng từng rơi, không chỉ một lần, là ba lần.
Dù sao, ông đóng quân ở Cương Thiết Huyết thành đã gần hai mươi năm, không phải sao?
Có một số việc, không muốn nhớ nhưng lại không thể quên, có những vết thương, không thể an ủi cũng không cách nào khép lại.
Người chưa ra chiến trường, chưa trải qua việc trơ mắt nhìn chiến hữu mất mạng, sẽ không hiểu cũng không cách nào cảm nhận được.
"Bảo sĩ quan phụ tá của tôi tiến vào." Lý Liệt nhìn vào đôi mắt ngập nước của Persie, ông chỉ nói một câu như thế.