Chó chết?
Nghe thấy tiếng nói của Côn, gương mặt Đường Lăng toát ra nụ cười. Côn rốt cục cũng xuất hiện, tuy lâu như vậy, nhưng chứng minh cậu đúng là đã về được cửa hàng thần bí, mà không phải đi tới nơi nào đó quỷ dị.
Nhưng mà, giây kế tiếp Đường Lăng lập tức không cười nổi, bởi vì nếu không nhớ lầm thì lần trước Côn cũng nói cậu giống chó chết?
Sao mà lần nào cũng giống chó chết được? Đường Lăng không phục!
Cậu gần như dùng hết toàn lực mà giẫy giụa đứng lên, nhìn Côn nói: "Tôi chỉ tiết kiệm thể lực thôi, sao mà giống chó chết?"
"Thế à?" Côn rất bình thản, lúc này hắn đã đến sau quầy mà ngồi xuống. Một thân trường bào vàng óng, hoa văn thêu trên đó là bách điểu triều phượng vô cùng phức tạp, dưới ánh đèn lờ mờ, lại càng có vẻ tươi đẹp đến động lòng.
"Đúng vậy." Đường Lăng cứng cổ nói.