Ngày đầu tiên đến Bến Cảng Hắc Ám.
Đường Lăng vốn cho rằng mình sẽ không ngủ yên được, không giải thích được tình cảnh, nhất định phải mau chóng tìm được cách, thù oán và kẻ thù, cùng với tương lai vẫn mờ mịt như cũ….
Hắn cần suy nghĩ, cần tính toán, cần phải tìm được một điểm đáng tin cậy trong một mớ hỗn độn.
Thế nhưng, điều Đường Lăng không ngờ tới là, hắn lại ngủ rất ngon.
Cây cối bên trong căn nhà này truyền đến một mùi hương trong lành, cái chuông gió bằng vỏ ốc biển ở góc phòng va vào nhau, vang lên từng tiếng vang thanh thúy.
Vô thức, hắn ngủ thiếp đi, khi tình lại đã là bình minh.
Ánh sáng của buổi ban mai.
Gió biển thổi nhè nhẹ, phía xa dường như truyền đến từng tiếng sóng vỗ, một buổi sáng yên ắng, tươi đẹp.
Ở trong gian phòng nhỏ của Đường Lăng, một giọng trẻ con khó chịu vang lên phá vỡ sự yên ắng này "Anh là heo à? Còn chưa chịu thức dậy? Không lẽ anh muốn "bổn cô nương" mang điểm tâm đến hầu tận giường anh?"