Về đêm, bóng tối dày đặc, bao trùm khắp không gian.
Một ngọn lửa lớn bốc lên bầu trời, nhà Anse đã thực sự bị thiêu rụi.
Tô Khiếu bế Đường Lăng bước từng bước một, anh ấy có vẻ hơi mệt. Tuy nhiên hai người vẫn cắn chặt những con thú dữ lấy được từ gia đình Anse.
Anh ấy muốn nói điều gì đó nhưng không tài nào nói được.
Mắt Đường Lăng đã khép hờ, anh tựa đầu vào vai Tô Khiếu, căn bản không thể nói thêm được gì.
Mặc dù có quá ít thứ để lấy tuy nhiên làm người k được quá tham lam. Tô Khiếu hình như nghĩ ra được gì đó. Anh đứng lên và cầm theo chiếc ba lô của mình.
Anh ấy nói rằng, ở trong nhà kho của gia đình Anse, anh ấy lấy được ít hơn như thế này.
Tuy nhiên sự thật không phải là ít hơn. Họ đã lấy được khá nhiều. Họ chất đầy túi bằng những con thú và thịt kết tinh của chúng.
Tô Khiếu nói: " Chà, Tôi đã đến trễ"