"Dục, ngươi có biết hàng rào hy vọng có hoạt động quy mô lớn nào trong thời gian gần đây không?" Đường Lăng không nhìn vào Hừ Khắc, mà là đột ngột hỏi Dục một cái.
"Hả?" Dục có chút khó hiểu, không rõ Đường Lăng muốn làm cái gì? Nhưng bàn tay trên vai khẽ siết chặt, mang chút ý tứ cổ vũ và khuyến khích, Dục có thể hiểu được.
Có một sự cảm động không hề nhẹ trong tim hắn.
"Ta nhớ hình như là không có a?" Đường Lăng thể hiện một cái nhìn khó hiểu, giống như lẩm bẩm tự nói: "Thật là đần động, đêm hôm khuya khoắt còn ăn mặc đồng phục nghi lễ, đây có phải là một người đàn ông không?"
Lời của Đường Lăng vừa dứt, những người trong huyệt động chết lặng. Ba vị học trưởng cơ hồ là theo bản năng lui lại mấy bước trốn vào trong góc hang.
Ngược lại là đại sảnh trong huyệt động truyền đến vài tiếng cười nhạo không thể đè nén được, chiếu rọi chính là sắc mặt Hừ Khắc hơi hơi biến dạng.