"Ai sống cũng đều có phiền muộn." Nhạc Mỹ Giảo thuận miệng đáp: "Chỉ là chúng ta không biết mà thôi. Chúng ta không quản được người khác, quản tốt bản thân mình là được."
Bữa tối rất thịnh soạn, có cả món chay và món mặn. Cung Ngũ ăn uống no nê, gương mặt thỏa mãn, yên tâm thoải mái nằm trên ghế sofa.
Nhạc Mỹ Giảo cởi tạp dề rồi đi rửa mặt, nói với cô: "Rửa bát đi."
"Mẹ, tay con đau!"
"Mẹ nấu cơm, con rửa bát. Mau lên!"
Cung Ngũ thấy không ỷ lại được, đành lầm bầm bò dậy. Mẹ cô coi trọng gương mặt của mình còn hơn cả cô, chắc chắn là cô được bà nhặt đem về.
Sau khi rửa bát sạch sẽ xong, Cung Ngũ lau tay chạy ra ngoài, chạy vòng tròn quanh người Nhạc Mỹ Giảo: "Mẹ, con rửa sạch sẽ rồi. Có phải mẹ nên thưởng con hai đồng không?"
"Mẹ còn bận rộn cả một buổi tối đấy. Có phải con nên đưa mẹ hai đồng tiền thưởng vì vất vả không?"
Cung Ngũ ngượng ngùng sờ mũi, chạy ra ngoài. Không cho thì thôi đi, sao còn đòi tiền cô chứ?