Yến Hồi vẫn vịn vào thành giường, từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt hơi nhướn lên, sau đó trèo xuống. Ông ta cầm bút, nghĩ một hồi lâu rồi nhìn Cung Ngũ nói: "Ông đây quên rồi."
Cung Ngũ nghe xong, nhanh chóng cầm bút, viết số điện thoại của mình cho ông ta: "Chú Yến, đây là số điện thoại của cháu. Chú cứ nháy máy cho cháu là được!"
Yến Hồi lấy điện thoại ra ấn từng số một, gọi cho Cung Ngũ. Cung Ngũ nhanh chóng liếc mắt nhìn bốn số cuối, gật đầu: "Chú Yến, chú yên tâm đi. Lát nữa cháu sẽ gửi tin nhắn cho chú."
Yến Hồi trừng mắt nhìn cô: "Con bé xấu xí, không được quấy rầy ông!"
"Chú Yến yên tâm đi. Gọi điện tốn tiền, cháu nghèo lắm cho nên cháu không nỡ gọi điện cho người khác đâu, chứ càng đừng nói là quấy rầy chú. Cháu bảo Yến Đại Bảo quấy rầy chú thôi."