Không khí ăn cơm rất trầm mặc. Cung Ngũ dè dặt ngồi đối điện với Công Tước đại nhân, không dám ngẩng đầu lên. Đôi chân ngoan ngoãn của cô để dưới bàn bắt đầu hết co lại duỗi, kết quả vừa duỗi ra đã chạm vào cái gì đó.
Đột nhiên trong đầu Cung Ngũ nghĩ đễn cảnh quyến rũ đàn ông dưới bàn trên ti vi hay chiếu. Cô có thể dùng cách đó xin lỗi Công Tước đại nhân được không?
Khi chân Cung Ngũ chạm vào chân mình, tay Công Tước đại nhân hơi khựng lại, ngước mắt lên nhìn cô.
Cung Ngũ không dám ngẩng đầu nhưng khóe mắt vẫn liếc thấy anh đang nhìn mình.
Một lúc sau, Cung Ngũ lại duỗi chân ra, đá nhẹ một cái. Tay Công Tước đại nhân lại khựng lại, anh lại rũ mắt xuống, tiếp tục dùng bữa.
Í, sao anh Tiểu Bảo không có phản ứng nhỉ? Lẽ nào cô đá nhẹ quá, anh ấy không cảm nhận được.
Cô lại đá giày ra rồi duỗi chân ra, bàn chân nhỏ bé trượt đi trượt lại một vòng trên chân Công Tước đại nhân. Lần này Công Tước đại nhân không buồn ngẩng đầu lên nữa.