Cung Ngũ ngượng ngùng đặt tay xuống, vội vàng giải thích, "Anh Tiểu Bảo, vừa rồi đầu óc em trống rỗng, giống như bị ma nhập ấy, em thấy hình như người vừa rồi không phải là em, thật đấy..."
Công Tước đại nhân nhìn cô cười, bàn tay đặt lên eo cô vẫn không buông ra, giọng nói vẫn mang ý cười: "Không sao, tôi không trách Tiểu Ngũ." Sau đó anh lại kéo cô vào lòng, nghiêng đầu đặt lên môi cô một nụ hôn, "Bây giờ hòa rồi nhé, cho nên Tiểu Ngũ không cần phải cảm thấy bối rối vì đã mạo phạm tôi."
Nói xong, anh buông tay ra, lúc này cửa xe được mở ra, "Thưa ngài, đến nơi rồi."
Công Tước đại nhân xuống xe trước, Cung Ngũ vẫn còn đang ngồi đờ ra, miệng vẫn còn run rẩy đỏ au lên vì nụ hôn vừa rồi.
Yến Đại Bảo đã chạy đến, "Tiểu Ngũ, có phải cậu lại ngủ rồi không? Cậu nhìn cậu đi, má đỏ như đít khỉ luôn! Chắc chắn là vừa rồi cậu lại ngủ gật rồi, còn dựa lên vai anh tớ nữa, có đúng không?"