Nhạc Mỹ Giảo về phòng, nhìn Bộ Sinh, nói: "Tôi nghi ngờ Tiểu Ngũ đang yêu."
Bộ Sinh ngẩn người, "Sao em biết?"
"Tiểu Ngũ cứ lén la lén lút trốn một mình trong phòng nói chuyện một mình, còn nói là học tiếng Anh, nó có bao giờ học hành nghiêm chỉnh thế đâu."
Bộ Sinh cười: "Sao Tiểu Ngũ lại không học hành nghiêm chỉnh được chứ?"
"Đó là vì cậu không hiểu nó. Tạm thời tôi không ra nước ngoài nữa, tôi phải trông chừng Tiểu Ngũ, tránh để nó đi sai đường."
Bộ Sinh ngẩn người, "Sao vậy?"
"Cậu hỏi nhiều thế làm gì? Có đi ngủ không đây?"
Bộ Sinh cười: "Ngủ, chúng ta ngủ chung."
Nhạc Mỹ Giảo không thèm để ý đến anh ta, nằm quay vào bên trong, Bộ Sinh dán chặt vào lưng bà, "Không muốn nói thì không nói, tôi không hỏi nữa là được. Động chút là giận dỗi, phụ nữ hay giận dữ nhanh già lắm đấy..."
Nhạc Mỹ Giảo tức giận quay đầu sang định nói nhưng đã bị chặn miệng lại.