Cô kêu gào một lúc, quên luôn cả chuyện chảy máu mũi, đầu đã dựng hẳn lên, máu mũi cũng đã ngừng chảy, kết quả kêu xong cô lại dựa đầu vào, còn lắc lư nữa.
Công Tước đại nhân liếc nhìn mũi cô, cánh tay vẫn không động đậy, anh chỉ cười, "Bên ngoài phòng bị khóa lại à? Tiểu Ngũ không nghe thấy tiếng động gì à?"
Cung Ngũ gật đầu: "Nghe thấy chứ? Em nghe thấy hình như là bên ngoài có tiếng gì đó, em còn tưởng là có người lấy chìa khóa mở cửa, em còn hỏi là ai đấy, nhưng không ai trả lời. Em hỏi tận hai lần, đến khi em muốn đi mở cửa thì lửa đã cháy bùng lên rồi. Em cảm thấy chắc chắn có người đã ném thứ gì đó lên cánh cửa, nếu không thì tại sao chỉ một thời gian ngắn như vậy đã cháy bùng lên rồi, ôi cha mẹ ơi, sao số em khổ thế này!"
Cô phiền muộn nói: "Nếu mẹ em mà biết thì chắc chắn lại nói là em gây chuyện cho mà xem. Em đã ngoan ngoãn thế này rồi, sao lại là em gây chuyện chứ? Anh Tiểu Bảo nói xem chuyện này có trách em được không? Em đâu có đắc tội ai đâu."