Bộ Sinh đưa cô đến căn biệt thự của mình ở ngoại ô. Ánh đèn phía xa soi sáng, vừa nhìn đã thấy được hệ thống bảo vệ toàn diện, nhân viên bảo vệ cũng không phải là những ông già như ở những nơi bình thường mà toàn là thanh niên cao to khỏe mạnh.
Cung Ngũ nhào lên nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thán: "Bộ Sinh, tôi thấy hình như nhà anh rất rộng, anh ở một mình thôi à? Anh không thấy chán à?"
Bộ Sinh cười: "Ở một mình, hi vọng sau này có một người có thể đến ở cùng tôi, chỉ sợ cô ấy không đồng ý."
Cung Ngũ cười, "Con người mẹ tôi, chỉ cần dùng tiền đập là được."
"Nếu chỉ đơn giản là như vậy thì đã dễ rồi."
Nhiều lúc anh ta cảm thấy người phụ nữ đó tầm nhìn hạn hẹp, chỉ nhìn thấy món lợi nhỏ trước mắt, nhưng có những lúc anh ta lại không thể nắm bắt được suy nghĩ của bà. Nếu chỉ đơn giản là dùng tiền để đập thì có tốn bao nhiêu tiền anh ta cũng chấp nhận.