Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Cung Ngũ như thường lệ học tiếng Anh với Công Tước đại nhân. Bây giờ cô đã chủ động tích cực hơn nhiều, cảm thấy trong lòng mình có điều gì muốn nói cũng có thể nói ra được, khác với lúc mới đầu cứ băn khoăn do dự mãi.
Cung Ngũ: [Anh Tiểu Bảo, em thấy hôm nay gặp được một chuyện rất thú vị, em kể cho anh nghe nhé. Ở ký túc xá khoa nghệ thuật có người xếp hoa tươi thành hình trái tim theo đuổi một nữ sinh, nữ sinh đó lại đi đồng ý chứ, ngốc nghếch quá đi!]
Công Tước đại nhân: [Nếu là Tiểu Ngũ thì phải thế nào em mới đồng ý?]
Cung Ngũ: [Đương nhiên là phải xếp bằng tiền rồi! Dùng tiền để xếp một hình trái tim to thật to, lấy tiền đủ các màu thì em càng thích.]
Công Tước đại nhân trả lời, giọng điệu nhuộm ý cười: [Tôi cũng cảm thấy ý tưởng này rất sáng tạo, tốt hơn nhiều so với hoa tươi.]