Cung Ngũ chạy tới, "Chào anh Lý!"
Lý Nhất Địch quay đầu lại nhìn cô, cười thân thiện: "Đại Bảo vẫn ngủ à?"
Cung Ngũ gật đầu, "Đúng vậy, mời anh Lý đi theo tôi. Nhà chúng tôi đường hơi vòng vèo, lần đầu tiên đến đây không có người dẫn đường thì không đi ra ngoài nổi."
Lý Nhất Địch cười đi theo sau cô, "Làm phiền cô rồi."
"Không phiền đâu, đến đây đều là khách cả, do tôi tiếp đón không chu đáo, anh đợi ở đây một lát nhé." Cung Ngũ vui vẻ dẫn người vào.
Khi Lý Nhất Địch đến, Yến Đại Bảo vừa mới ngồi dậy, Cung Ngũ vội vàng xông tới, chỉ sợ cô lại ngã xuống nữa. Cung Ngũ đưa chiếc gối dựa trên ghế tới, Yến Đại Bảo quả nhiên nắm lấy chiếc gối ôm chặt trong lòng, tiếp tục ngẩn người.
Lý Nhất Địch đứng ngoài cửa. Dáng người anh ta ra rất cao, cao hơn người bình thường đến nửa cái đầu, anh ta sợ đụng vào khung cửa nên vô thức cúi đầu xuống. Lý Nhất Địch có chút dở khóc dở cười nhìn cô gái vẫn còn đang ngái ngủ kia.