Cung Ngũ cảm thấy thế bóng rất có lợi cho mình, cô cố gắng điều chỉnh góc độ, tận dụng trái bóng dễ vào nhất, một gậy vào hết bóng.
"Ngại quá, để quý khách chê cười rồi."
Cậu ta nhìn cô rồi cười, nụ cười đó có vẻ cẩn thận đến luống cuống. Cung Ngũ cảm thấy chắc chắn cậu ta cười không thật lòng, nói không chừng trong đầu còn đang thầm mang cô ra băm vằm thành trăm mảnh. Cô hạ quyết tâm ván sau sẽ không thắng nữa.
Đang định chơi ván thứ hai bỗng nhiên có rất nhiều người đi từ ngoài cửa vào, lần lượt chiếm hết các bàn bóng trống. Cung Ngũ vừa nhìn thấy bỗng nhiên giơ tay vỗ trán, chắc chắn là Yến Đại Bảo đến rồi.
"Tiểu Ngũ!"
Cung Ngũ vội vàng xin lỗi vị khách kia, "Quý khách vui lòng đợi một lát."