Khó khăn lắm mới lôi được Cung Ngũ đi, vừa về phòng đã anh mắng cho cô một trận, "Em lại quên rồi hả? Trước đây anh đã nhắc nhở em thế nào? Tránh xa Cung Cửu Dương ra, chú ta cả ngày chỉ nghĩ xem làm thế nào để hại người, sao em không chịu nghe hả?"
Cung Ngũ nằm rạp xuống giường, ôm cái chăn mỏng lăn lộn mấy vòng, "Ôi, em có cố ý đâu, em cứ nhìn thấy chú ta là muốn trốn, nhưng chú ta là trưởng bối, em không thể cứ thế mà bơ luôn đi được. Chú ta kéo em lại mà em không mắng được, em cũng hết cách rồi." Cô lăn một vòng rồi ngồi dậy, cười hi hi nói: "Em thấy lần nào cũng nhờ có anh Tư cả, anh Tư lợi hại thật đấy!"
Cung Tứ ngồi trên ghế liếc nhìn cô một cái: "Em thế này, không biết còn xảy ra những chuyện gì nữa."
Vẻ mặt Cung Ngũ mờ mịt, "Có chuyện gì vậy?"