Yến Đại Bảo cong miệng lên, giang hai tay ra, "Anh trai ôm cái nào!"
Công Tước đại nhân ôm cô vào lòng, "Đại Bảo phải ngoan đấy, đừng chọc mẹ giận. Về nhà phải dỗ dành chú Yến, chú ấy yêu Đại Bảo lắm đấy."
Yến Đại Bảo gật đầu, "Vâng."
Cung Ngũ nhìn vậy bỗng chốc nóng lòng muốn thử, anh ôm mẹ rồi, ôm em gái rồi, cô xếp hàng ở cuối cùng, cũng phải ôm cô một cái chứ?
Kết quả, Công Tước đại nhân ôm Yến Đại Bảo xong liền buông tay ra, chỉ gật đầu với cô: "Tiểu Ngũ, tôi chờ tin tốt của em."
Cung Ngũ: "…"
Tâm trạng không hề tốt chút nào, cô không thèm để tâm đến anh nữa.
Đây chính là kiểu kỳ thị huyết thống điển hình, không phải là người nhà thì không ôm một cái được à? Thật không ra sao cả!
Yến Đại Bảo đuổi theo, "Tiểu Ngũ, sao cậu không tạm biệt anh tớ hả?"
"Tạm biệt thế nào?"
Yến Đại Bảo giơ cánh tay ra ôm cô, "Thế này này, chắc chắn cậu sẽ sờ được cơ bắp của anh tớ."