Hạ Chân ăn mặc sạch sẽ, trang điểm kỹ càng, giày da bóng lộn. Cô ta nhìn Lam Anh: "Cậu thật là giỏi, nếu đổi lại là tớ thì không chịu được đâu, dù bẩn chết tớ cũng không dọn, xem ai lì hơn ai? Bọn họ không dọn dẹp, dựa vào cái gì mà cậu phải làm? Tớ khuyên cậu đừng quản nữa, cậu làm vậy ngay từ đầu thì sau này bọn họ sẽ càng xem như chuyện đương nhiên. Tớ nghe nói cậu còn giúp bọn họ mua đồ ăn vặt nữa à? Tớ thật phục cậu, cậu không biết giận à?"
Lam Anh không thèm nhìn cô ta, cũng không nói gì, đi ra ngoài ném bịch rác vào trong thùng rác dưới tầng, còn những phòng khác dù có dọn thì cũng vứt ngay trước cửa để lao công đến thu dọn.
Vứt rác xong, Lam Anh xoay người đi lên tầng, Hạ Chân nhìn theo bóng dáng của cô, "Hứ" một tiếng, "Thật sự là thánh mẫu, sao phòng của mình lại không có người như vậy?"