Biển hiệu đã sáng đèn, con đường vắng vẻ chỉ có vài người đi lại, cửa tiệm chỉ có hai bàn có người ngồi. Cung Ngũ cúi đầu dùng tăm khêu ốc ăn, nghe thấy lời anh ta nói cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, đáp: "Cậu Hai, anh biết bây giờ tôi muốn làm gì không?"
Lý Tư Không buồn bực hỏi: "Muốn làm gì?"
Cung Ngũ ngẩng đầu lên, bỏ con ốc vừa khêu xong vào mồm: "Tát vào cái mặt rắm thối của anh."
Lý Tư Không: "..."
Anh ta buồn bực vuốt tóc: "Người đẹp trai như tôi, đánh một cái cô cũng không thiệt."
Cung Ngũ tươi cười dịu dàng: "Nhìn khẩu hình miệng tôi này. B- i-ê-n, biên sắc, biến."
"Dù thế nào tôi cũng phải đi, cô có gì muốn nói với tôi không?"
"Không tiễn." Cung Ngũ hít hít mũi, ốc cay đến mức nước mũi cô chảy ròng ròng: "Cậu Hai, anh vốn chẳng có cái việc gì phải làm, cả ngày chạy khắp nơi, giờ đột nhiên lại có việc để làm, không phải rất tốt sao?"