Cung Ngũ: "Cái tật xấu gì đây?"
Lam Anh nói: "Quá trình rời giường."
"Rời giường còn có quá trình?" Cung Ngũ kinh ngạc: "Chẳng nhẽ mỗi ngày đều như vậy?"
An Hổ Phách từ phòng về sinh đi ra nói: "Yến Đại Bảo hình như sáng nào cũng như vậy, tớ cũng nhìn thấy mấy lần. Lam Anh rất giỏi, ngày nào cũng đỡ được, nếu như Lam Anh bị bệnh xin nghỉ không biết Yến Đại Bảo sẽ thế nào nữa?"
Lam Anh trả lời: "Tớ sẽ không bị bệnh."
Cung Ngũ chẹp miệng, cảm thấy Lam Anh đúng là siêu nhân toàn năng của phòng cô. Bình thường Lam Anh đều tự nguyện dọn dẹp vệ sinh thì thôi đi, giờ đến cái "quá trình rời giường" của Yến Đại Bảo này cũng hiểu rõ, vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm Yến Đại Bảo cũng không biết, thật sự phục cô ấy luôn!
Cung Ngũ chẹp miệng: "Tướng ngủ của Yến Đại Bảo đúng là quá khó coi!"
Lam Anh nhìn cô: "Cậu cũng không đẹp hơn bao nhiêu đâu."
A! Cung Ngũ mở to mắt: "Sao có thể? Tớ ngủ rất nghiêm chỉnh mà."