Lý Tư Không mặt co rút: "Đồ keo kiệt, cô đừng có trêu chọc tôi nữa được không?"
Cung Ngũ liếc nhìn Công tước đại nhân một cái, sau đó sờ mũi không dám ho he tiếng nào.
Lý Tư Không đứng dậy cầm điện thoại tìm một nơi yên tĩnh gọi điện thoại cho mẹ, để lại ba người Cung Ngũ và Công tước đại nhân nhìn nhau không nói.
Cung Ngũ cảm thấy mình rất áp lực khi nói chuyện với Công tước đại nhân, chủ yếu là do tâm tư của cô cứ trôi dạt về phía bàn tay của anh, vì vậy mà lúc nào cô cũng chột dạ không dám nhìn thẳng anh.
Đoàn Tiêu đá chân cô: "Ngũ, cái ánh mắt cậu tự cho là nhìn trộm cũng quá rõ ràng rồi, có tiền đồ chút được không?"
"Tớ đã cố gắng nhịn không nhìn rồi, còn muốn thế nào nữa?"
La Tiểu Cảnh trợn tròn mắt, vẻ mặt bất lực.
Đoàn Tiêu lại đá cô một cái: "Cái người không tiền đồ như cậu có thể đừng làm mất mặt mọi người như vậy nữa được không? Người ta đã nói đến vì cậu, lại còn đưa mẹ cậu về nhà, cứ như vậy mà ngó lơ người ta à?"