Lý Tư Không nghe thấy lời này liền thấy khó chịu, anh ta chớp mắt, kéo Cung Ngũ lại: "Đồ keo kiệt này, cô nói xem lời này của cô có phải hơi kỳ thị rồi không? Tôi cũng cùng đi ăn xiên nướng, sao cô lại bỏ tôi ra ngoài rồi?"
"Có thể so được sao? Tôi cùng Đoàn Tiêu và Tiểu Cảnh là bạn từ thời tiểu học đến giờ, anh chỉ là người đến sau thôi."
"Này, lời của cô khiến người khác tức giận rồi đấy! Tuy chúng ta chỉ mới quen biết khoảng hai tháng nhưng cô xem tôi đối với cô thế nào? Cô tự nói đi, điện thoại đó của cô là tôi mua đúng không? Công việc của cô là tôi giới thiệu cho mà? Cô nói xem một sinh viên như cô có thể tìm được công việc nào tốt như vậy?"
"Điện thoại là tự anh muốn mua, cái đó tôi không thể cảm kích. Công việc thì thật sự là cần phải cảm ơn anh. Tuy anh lừa tôi ba cây kem cực đắt nhưng tôi vẫn phải nói cảm ơn."
"Chỉ ăn của cô hai cây kem, còn một cây là cô tự ăn mà cô thù dai thế à? Vui lắm hả?"