Cô có chút phiền muộn, thật khó xử vì Yến Đại Bảo có một người ba thần kinh như vậy. Yến Đại Bảo cũng là một đứa trẻ bình thường, mẹ của cô ấy đứng giữa nhất định tốn không ít công sức, nếu không, không chừng cô ấy sẽ có tính cách giống ba mình.
Cô cảm thấy số mạng của mình thật không tốt, không có Yến Đại Bảo cũng không sao, nhưng có Yến Đại Bảo rồi, giờ trong lòng cô lại khó chịu như vậy.
Bộ Sinh hỏi mấy lần cô cũng không nói. Anh lại không thể miễn cưỡng, sau cùng chỉ có thể nói: "Chuyện gì em cũng có thể nói với tôi, có lẽ tôi không thể giúp em giải quyết vẹn toàn nhưng vẫn tốt hơn là em cứ giấu trong lòng."
Cung Ngũ gật đầu: "Tôi biết rồi, không có chuyện gì cả, chỉ là tâm trạng không được tốt."
Xe dừng lại ở trước cổng tiểu khu nơi mẹ cô sống, Cung Ngũ xuống xe, Bộ Sinh cũng xuống theo: "Tôi đi cùng em."
Cung Ngũ nhìn anh chằm chằm, "Mẹ tôi chắc chắn không hoan nghênh anh."
Bộ Sinh mỉm cười, "Không sao, tôi đi cùng em."