Cung Ngũ vẫn cứ lắc đầu, cô không có bản lĩnh gì khác, nhưng đã hứa không nói thì sẽ không nói, giữ kín bí mật là chuyện cô làm được. Cô vốn cảm thấy mình và Yến Đại Bảo từ từ tuyệt giao là được, nhưng không ngờ sau khi bỏ mặc cô ấy thì trong lòng mình lại thấy không vui.
Yến Đại Bảo ấm ức như vậy, biểu cảm như muốn khóc cô đã nhìn thấy mấy lần, lần nào cô cũng cúi đầu giả vờ không thấy, nhưng bản thân Cung Ngũ biết tâm trạng của cô ngày càng tệ.
Cô thở một hơi dài, uể oải vươn vai, nói với Bộ Sinh: "Hai tuần rồi tôi không gặp mẹ, tôi muốn đến gặp mẹ."
Bộ Sinh nhìn cô. Cung Ngũ nói: "Anh đưa tôi đến trước cổng tiểu khu là được, tôi nhớ mẹ rồi!"
Nhạc Mỹ Giảo không muốn cô qua đó, nhưng trên thực tế trong thời gian nghỉ hè cứ cách không quá một tuần thì Cung Ngũ lại trở về, có lúc chỉ ở một hai tiếng, có lúc cũng chẳng ăn cơm, chỉ gặp mẹ rồi sẽ đi.