Tiếng khóc nức nở của cô gái nhỏ truyền ra từ cửa phòng ký túc 303. Yến Đại Bảo rất đau lòng, Tiểu Ngũ cả tuần không quan tâm tới cô, hằng ngày cô ấy đều dậy sớm về muộn, cô cũng không tìm thấy cô ấy.
"Ba, Tiểu Ngũ nhất định là giận con rồi! Con đau lòng quá! Huhuhu…"
Yến Hồi dịu dàng xoa đầu Yến Đại Bảo, bảo bối của ông ta chịu ấm ức lớn như vậy, khóc đau lòng như vậy, ông ta rất muốn khóc cùng cô, nhưng càng muốn giết vài người cho hả giận.
"Không làm bạn nữa thì không làm bạn nữa, chuyện bình thường thôi!" Yến Hồi nói: "Yến Đại Bảo đừng khóc, cần bạn gì chứ, con có ông đây là được rồi!"