"Cháu hỏi ta? Ta hỏi ai?" Cung Học Cần điềm tĩnh cả đời, suýt bị cháu gái của mình chọc tức điên. Ông ta đang đau thương vì di ảnh của ba mình bị đập vỡ, đứa cháu trước mặt lại thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra. Tay ông ta run cầm cập, chỉ vào Cung Ngũ: "Cháu có thể tham gia tiệc gì? Cử chỉ lời nói như cô ta, có tiệc gì mà đáng để cháu tham gia? Cháu mau trở về phòng đóng cửa suy nghĩ cho ta! Người đâu? Mau tìm người nhà của con bé này đến cho ta?"
Cung Ngũ vừa nghe tìm người nhà, vội quay đầu hỏi Yến Đại Bảo: "Yến Đại Bảo, cậu có bị thương ở đâu không?... Yến Đại Bảo tay cậu chảy máu rồi kìa?"
Yến Đại Bảo lắc đầu: "Có đâu!" Cô giơ tay mình lên xem, kêu lên: "Ôi trời, bẩn quá đi!"
Trên tay không biết từ khi nào mà bị dính máu, cô chán ghét vung tay: "Bẩn quá! Bẩn quá đi!"
Phía sau lập tức có người cầm một chiếc khăn nóng đưa đến trước mặt cô, Yến Đại Bảo cầm lấy chùi tay: "Bẩn chết được!"