Cửa phòng được nhẹ nhàng đóng lại, hình ảnh trên giấy cũng dần dần trở nên rõ ràng. Hình ảnh chiếc điện thoại lập thể ba chiều đẹp đẽ hiện ra sống động trên giấy.
Cửa phòng sách lại bị đẩy ra, đầu nhỏ của Yến Đại Bảo thò vào, hét với anh vài câu: "Anh, em với ba ra ngoài chơi, nếu không thì ba sẽ tìm dây thừng treo cổ trước cửa phòng em mất."
Anh quay đầu lại, mỉm cười với cô: "Ừ."
Yến Đại Bảo rụt đầu lại, đóng cửa rồi bỏ đi. Có một người ba muốn ngày ngày được làm công chúa thật là đau đầu!
Trong lòng Cung Ngũ cũng đầy phiền não, sau khi về nhà liền chui vào phòng lo lắng. Cô lấy bao lì xì của Cung Cửu Dương cho mình ra, để lên bàn trước mặt, không cử động, đến nỗi có người đứng cạnh cửa cô cũng không phát hiện.
"Cháu đang làm gì thế? Muốn ép hai trăm tệ đó sinh ra con, hay là muốn trừng mắt đến lúc xuất hiện hai cái lỗ rồi đem đến ngân hàng đổi cái mới?"
"Chú Út đừng nói chuyện với cháu, hôm nay tâm trạng cháu không tốt."